Vợ Chồng A Phủ là một trong những tác phẩm quan trọng trong chương trình văn học lớp 12. Bài viết giúp bạn đọc hiểu được sơ lược tác phẩm Vợ Chồng A Phủ, cách lập dàn ý của bài văn phân tích tác phẩm nghệ thuật và một số bài văn mẫu chọn lọc cho đề bài Phân tích Vợ Chồng A Phủ.
Dàn ý phân tích Vợ Chồng A Phủ
Mở bài
- Đôi nét về tác giả
- Hoàn cảnh sáng tác
- Nội dung chính của tác phẩm
Thân bài
Xuất thân của Mị và A Phủ
- Mị là một cô gái dân tộc Mông, xinh đẹp và tài giỏi, yêu đời và yêu cuộc sống tự do, vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo và món nợ của cha mẹ vay từ thời cưới nhau của ông thống lý nên mị đã phải làm dâu gạt nợ cho nhà Thống lí Pá tra.
- A Phủ là một chàng trai mồ côi cha mẹ, siêng năng, lao động giỏi, được người dân trong làng yêu mến, có nhiều phẩm chất tốt đẹp của người lao động. Sớm tự khẳng định tính cách gan góc, một mình kiếm sống học hỏi đủ thứ nghề.
Nhân vật mị
Trước khi trở thành con dâu gạt nợ
- Mị là cô gái người Mông trẻ trung, hồn nhiên, có tài thổi sáo.
- Mị đã từng yêu, luôn khao khát đi theo tiếng gọi của tình yêu.
- Mị là một con người hiếu thảo, chăm chỉ, ý thức được giá trị cuộc sống tự do nên sẵn sàng làm nương ngô trả nợ thay cho bố.
Từ khi trở thành con dâu gạt nợ
- Nguyên nhân: Món nợ truyền kiếp từ thời cha mẹ Mị, tục cướp vợ của người Mông đem về cúng trình ma. Người lao động bị cả cường quyền và thần quyền buộc chặt.
- Mị phải chịu những đày đọa về thể xác lẫn tinh thần: Mị như một cỗ máy làm việc quần quật suốt ngày suốt đêm, “không bằng con trâu con ngựa”, còn bị A Sử đánh đập tàn nhẫn, thô bạo,…
- Mị dần trở nên chai sạn với nỗi đau: Một cô gái lúc nào cũng “mặt buồn rười rượi”, không quan tâm đến thời gian (hình ảnh ô cửa sổ), sống lầm lũi “như con rùa nuôi trong xó cửa”, “ở lâu trong cái khổ Mị quen rồi”.
Sức sống tiềm tàng
- Trong đêm hội mùa xuân ở Hồng Ngài, sức sống của Mị đã trỗi dậy:
- Âm thanh cuộc sống bên ngoài (tiếng trẻ con chơi quay, tiếng sáo gọi bạn tình, ..) đánh thức những kỉ niệm trong quá khứ.
- Mị ý thức được sự tồn tại của bản thân “thấy phơi phới trở lại”, “Mị còn trẻ lắm …”, với khát khao tự do, thắp sáng căn phòng tối, muốn “đi chơi tết” chấm dứt sự tù đày.
- Khi bị A Sử trói, lòng Mị vẫn lửng lơ theo tiếng sáo, tiếng hát của tình yêu đến những đám chơi. Lúc vùng dậy cô chợt tỉnh trở về với hiện thực.
- Mị luôn tiềm tàng sức sống mãnh liệt, sức sống ấy luôn âm ỉ trong lòng người con gái Tây Bắc và chỉ chờ có cơ hội để bùng lên mạnh mẽ.
Trong đêm cứu A phủ
- Ban đầu Mị dửng dưng bởi sau đêm tình mùa xuân, cô trở lại là cái xác không hồn.
- Khi thấy giọt nước mắt của A Phủ khiến Mị đồng cảm, chợt nhớ đến hoàn cảnh của mình trong quá khứ, Mị lại biết thương mình và thương cho kiếp người bị đày đọa.
- Bất bình trước tội ác của bọn thống lí, Mị cắt dây cởi trói cho A Phủ. Mị sợ cái chết, sợ nhà thống lí, cô chạy theo A Phủ tìm lối thoát.
- Mị là người con gái lặng lẽ mà mạnh mẽ, hành động của Mị đã đạp đổ cường quyền, thần quyền của bè lũ thống trị miền núi.
Nhân vật A phủ
Số phận
- Mồ côi cha mẹ, không còn người thân, lao động giỏi được người dân trong làng yêu thương.
- Lớn lên đi làm thuê, vì đánh A Sử mà bị phạt vạ làm nô lệ, sau đó trở thành người ở gạt nợ nhà thống lí Pá Tra.
Khi trở thành người ở gạt nợ
- Nguyên nhân: Đánh con quan, thua cuộc trong vụ xử kiện quái gở.
- A Phủ chịu sự đày đọa về mặt thể chất: Phải làm những công việc nặng, nguy hiểm: “đốt rừng, cày nương, săn bò tót,…”, không có giá trị bằng một con bò, làm mất bò A Phủ phải chịu sự trừng phạt khắc nghiệt của nhà thống lí,…
Tính cách
- Lúc nhỏ mạnh mẽ, gan bướng: khi bị bán xuống cánh đồng thấp lại trốn lên núi cao.
- Lớn lên là chàng trai khỏe mạnh chăm chỉ, tháo vát, biết làm mọi công việc.
- Là người biết bất bình trước bất công (đánh A Sử)
- Khao khát quyền được sống và tự do, muốn làm chủ cuộc sống của mình (nén đau để vùng chạy khi được cắt dây trói).
- Khi phân tích nhân vật A Phủ ta thấy được sự bất công, tàn nhẫn và sự áp bức bóc lột của giai cấp địa chỉ đã chà đạp quyền con người như thế nào. Đồng thời cho ta thấy được sự kiên cường, mạnh mẽ, gan góc của A Phủ và khao khát được sống, được tự do như bao người khác.
Nghệ thuật
- Nghệ thuật đặc sắc nhất là nghệ thuật xây dựng nhân vật
- Tái hiện cuộc sống và vẻ đẹp thiên nhiên, phong tục tập quán của người dân miền núi Tây Bắc bằng ngôn ngữ giản dị, linh hoạt, giàu cảm xúc, mang đậm chất dân tộc.
Kết bài
- Khái quát giá trị nội dung nghệ thuật tác phẩm,ngôn ngữ, với lối trần thuật linh hoạt với sự dịch chuyển điểm nhìn trần thuật, miêu tả thành công tâm lí nhân vật và hình ảnh thiên nhiên.
- Nêu cảm nhận của bản thân về tác phẩm
→ Qua tác phẩm Tô Hoài cho chúng ta thấy được khát vọng sống, khát vọng được hạnh phúc, sự cảm thông với số phận đau khổ của những con người chịu áp bức, tố cáo lên án bọn thống trị miền núi, bọn thực dân, ngợi ca vẻ đẹp, sức sống tiềm tàng trong mỗi con người Tây Bắc.
Phân tích Vợ Chồng A Phủ mẫu 1
Tô Hoài là một trong những cây bút văn xuôi hàng đầu của văn học hiện đại Việt Nam ở thể loại nào ông cũng đạt được những thành tựu xuất sắc ông có vốn hiểu biết về phong tục tập quán của nhiều vùng miền khác nhau. Vợ chồng A phủ là kết quả chuyến đi thực tế Tây Bắc của ông là bức tranh chân thật kể về cuộc sống lao động của người vùng núi dưới ách thống trị của bọn thực dân phong kiến miền núi điển hình là nhân vật Mị và A phủ
Nhân vật trung tâm trong tác phẩm là Mị, cô là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, hiếu thảo nhưng lại có cuộc đời số phận éo le và bất hạnh. Cô được sinh ra trong một gia đình nghèo khổ. Mị là một cô gái xinh đẹp và tài giỏi được minh chứng qua việc Mị có tài thổi kèn lá giỏi, “thổi lá cũng hay như thổi sáo” Mị trở thành nỗi niềm ao ước của nhiều trai bản trong làng, ngày đêm đã thổi sáo đi theo Mị đứng nhẵn cả chân vách đầu buồng, Mị mang nhan sắc rực rỡ của người con gái tuổi mới lớn, độ tuổi đẹp đẽ, căng tràn sức sống nhất. Nhưng vì nhà ngèo cha mẹ mị vay mượn từ thời cưới nhau đến lúc mẹ mất vẫn chưa trả xong cô đã bị bắt về nhà thống lí bá tra để làm vợ A sử nói đúng nghĩa hơn là phải làm con dâu để gạt nợ. Hắn coi Mị như một thứ đồ vật để thay thế cho số tiền mà cha mẹ cô còn nợ hắn. Mị là con nợ nhưng cũng là con dâu, con dâu gạt nợ đã bị cúng trình ma nhà nó rồi, chạy đâu cho thoát, chỉ còn cách chịu đựng đến tàn đời mà thôi. Thực ra mị đã sớm có linh cảm chẳng lành cho cuộc đời khổ đau của mình nên từ đầu mị đã cúi lạy van xin cha mình đừng bán con cho nhà giàu mị tư tin rằng với khả năng và sức khoẻ còn trẻ của mình sẽ đủ sức Để cuốc nương làm ngô phụ cha trả nợ. Nhưng sự thông minh và lòng hiếu thảo của một cô gái mới lớn không thể chống được mưu thâm độc của cha con tên thống lí.
Khi mới bị bắt về làm dâu gạt nợ, Mị vô cùng đau đớn, đêm nào Mị cũng khóc. Mị chuẩn bị sẵn lá ngón để tự tử nhưng nghĩ đến bố Mị không đành lòng chết. Hành động tự tử của Mị nhìn bề ngoài là hành động tiêu cực nhưng thực chất lại thể hiện sự đấu tranh mãnh liệt của mình để giải thoát cho bản thân khỏi kiếp làm trâu làm ngựa. Hành động đó đã nói lên thái độ không chấp nhận cuộc sống thực tại, không chấp nhận thân phận làm nô lệ. Một hôm, Mị trốn về nhà, hai tròng mắt còn đỏ hoe. Trông thấy bố, Mị quỳ, úp mặt xuống đất, nức nở. Bố Mị cũng khóc, đoán biết lòng con gái “Mày về chào lạy tao để mày đi chết đấy à. Mày chết nhưng nợ tao vẫn còn quan lại bắt trả nợ. Mày chết rồi, không lấy ai làm nương ngô, trả được nợ, tao thì ốm yếu quá rồi. Không được, con ơi”. Con người ta chỉ muốn chết khi ý thức được nỗi khổ của mình, khi sự chịu đựng đã đạt đến giới hạn. Nhưng tình yêu thương gia đình đã khiến Mị từ bỏ ý định đó, vì nếu cô chết đi, món nợ vẫn còn, cha cô lại phải gánh chịu. Mị chấp nhận quay trở lại với cuộc sống lầm lũi, bất hạnh.
Khi ở nhà thống lí mị phải chịu một cuộc sống dày vò về thể xác lẫn tinh thần Cuộc sống trong cái địa ngục khủng khiếp đã bào mòn đi trái tim yêu đời của Mị, giờ đây nó đã trở nên trơ lì, chai sạn. Mị trở thành công cụ lao động như một cỗ máy, làm việc quần quật suốt ngày suốt đêm, từ ngày này đến ngày khác, năm này qua năm khác Mị cũng tưởng mình là con trâu là con ngựa chỉ biết việc ăn cỏ, việc đi làm mà thôi. Những con trâu, con ngựa làm còn có lúc, đêm nó còn được đứng gãi chân, đứng nhai cỏ còn Mị phải làm việc cả đêm lẫn ngày, không một phút nghỉ tay. Tết xong thì lên núi hái thuốc phiện, giữa năm thì giặt đay, xe đay, đến mùa thì đi nương bẻ bắp…bao nhiêu công việc cứ nối tiếp nhau dường như không lúc nào được ngơi tay. Ai có việc ở xa về, có việc vào nhà thống Lí Pá Tra thường trông thấy có một cô con gái ngồi quay sợi gai bên tảng đá trước cửa, cạnh tàu ngựa”, “lúc nào cũng cúi mặt, mặt buồn rười rượi. Từ một người con gái trẻ trung, đầy sức sống, Mị biến thành công cụ lao động, mất đi ý chí niềm tin vào cuộc sống trở nên lặng thầm ít nói . Đặc biệt là hình ảnh về căn buồng mà Mị ở : “kín mít, chỉ có một cửa sổ lỗ vuông bằng bàn tay, lúc nào nhìn ra cũng chỉ thấy mờ mờ trăng trắng không biết là sương hay là nắng” như một nhà giam không lối kiềm hãm thân sát lẫn cả tâm hồn tươi trẻ ngày nào của mị. Dần dần Mị càng trở nên câm lặng, càng ngày Mị càng không nói. Không những thế Mị còn mất hết ý niệm về thời gian và không gian. Chính bản thân Mị cũng đã nghĩ mình cứ ngồi trong cái lỗ vuông ấy mà trông ra, đến bao giờ chết thì thôi.
Cứ ngỡ như cô gái ấy tồn tại trong cuộc sống đày đọa làm dâu gạt nợ như một cái xác không hồn trong nhà thống lí nhưng chính không khí mùa xuân đã làm tâm hồn và lòng yêu đời của Mị trỗi dậy. tiếng sáo rủ bạn đi chơi mang âm hưởng bồi hồi, tha thiết, rạo rực khiến cho Mị nhớ đến quá khứ của mình, nhớ đến cuộc sống tự do của mình trước đây. Mị đã nhẩm theo lời bài hát, Mị nghe được tiếng sáo trong đêm mùa xuân nó có sức hút đến lạ kỳ. Nó đã đưa Mị trở về được sống với những cảm xúc của một thời tuổi trẻ. Khi đó Mị không còn “lùi lũi”, chịu đựng nữa. Dường như khi đó Mị muốn thoát ra khỏi cái vỏ bọc để được sống là chính mình. Mị đã uống rượu, uống ừng ực từng bát rồi Mị say, Mị lịm mặt ngồi đấy nhìn mọi người vui chơi, ca hát trong đêm hội mùa xuân, nhưng trong lòng Mị bây giờ thì đang sống về những ngày trước. trước đây Mị đã từng là một cô gái có tài thổi sáo giỏi, có biết bao nhiêu người mê, ngày đêm đã thổi sáo đi theo Mị.
Không khí mùa xuân tràn về khiến cho lòng Mị phơi phới trở lại, Mị nhận ra mình còn trẻ mình muốn được đi chơi. Ý định muốn đi chơi của Mị đã khiến Mị hành động bằng việc cô lấy ống mỡ xắn một miếng bỏ thêm vào ống đèn cho sáng, rồi quấn lại tóc, với tay lấy cái váy hoa vắt ở phía trong vách. Qua những hành động đó của Mị cho ta thấy được sự hồi sinh trong tâm hồn Mị, thể hiện một sức sống mãnh liệt mà bấy lâu nay bị những khổ cực đè nén khiến bản thân không có cơ hội bộc lộ.
Nhưng giữa lúc lòng yêu đời trỗi dậy mãnh liệt của Mị thì cũng là lúc Mị bị A Sử đánh đập tàn nhẫn, thô bạo những trận đòn roi đến rợn người mà Mị đã phải gánh chịu một cách vô lý. Đỉnh điểm trong đêm tình mùa xuân khi Mị muốn đi chơi nhưng lại bị A Sử trói đứng vào cột. A Sử bước lại, nắm Mị, lấy thắt lưng trói hai tay Mị. Nó xách cả một thúng sợi đay ra trói đứng Mị vào cột nhà. Tóc Mị xõa xuống. A Sử quấn luôn tóc lên cột, làm cho Mị không cúi, không nghiêng được đầu nữa. Sự lạnh lùng, tàn ác của A Sử đối với Mị như bức tranh nói lên tội ác dã man của bọn địa chủ phong kiến được hiện lên rõ nét. Đối với chúng, mạng sống con người chẳng khác gì con trâu, con ngựa.
Suốt đêm, Mị bị trói đứng vào cột. Mị đã sống trong sự giằng xé mãnh liệt giữa khao khát hạnh phúc cháy bỏng và thực tại đau khổ, tủi nhục. Ngỡ cô gái ấy chỉ còn là cái sát không hồn của nhà thống lí nhưng đêm tình mùa xuân đã thôi thúc con tim trẻ của mị trỗi dậy. Tâm hồn mị đi theo tiếng sáo gọi bạn tình bồi hồi , rạo rực, tha thiết khiến mị nhớ về cuộc sống tươi đẹp vui vẻ đầy sự tự do của mình trước đây. Mị nhẩm theo lời bài hát Tiếng sáo có sức quyến rũ đến lạ kỳ. Mị quên mình đang bị trói ở cột nhà những vết thương còn đang rươm rướm máu nhưng tâm hồn mị đã thả theo đám chơi xuân tiếng đám trẻ con nô đùa vui vẻ bên ngoài nên không còn cảm nhận được nỗi đau. Dường như cô muốn thoát ra khỏi cái vỏ bọc để sống đúng là chính mình.
Những hồi ức đẹp thời gian dần dần sống lại trong Mị, cô nhớ về những kỉ niệm thời trẻ và sống với hiện tại của chính mình. Mị thấy mình phơi phới trở lại, Mị vẫn còn trẻ lắm, Mị muốn được đi chơi mùa xuân. A sử trói được thể sát của mị nhưng k thể trói được tâm hồn của Mị. Như vậy, sức sống mãnh liệt trong Mị đã trỗi dậy, vượt qua cả nỗi đau về mặt thể xác. Cũng trong đêm tình mùa xuân ấy, nhân vật A Phủ xuất hiện. Một anh chàng khỏe mạnh, dũng mãnh đã dám đánh A Sử khi hắn phá vỡ cuộc vui của đám trai làng tìm bạn. Vì đánh A Sử nên số phận của A Phủ cũng bị rơi vào nhà Thống Lý Pá Tra làm nô lệ không công nào là những công việc vất vả đốt rừng, cày nương, cuốc nương, săn bò tót, bẫy hổ, chăn bò chăn ngựa, quanh năm một thân một mình rong ruổi ngoài gò rừng.Và một lần để lỡ hổ ăn thịt mất bò nhà Thống Lý, A Phủ lại bị phạt nặng, anh bị người nhà Thống Lý trói vào chặt vào cột bằng sợi mây siết chặt. Trong đêm mùa đông giá rét A Phủ bị đánh đập dã man, bị bỏ đói mấy ngày liền, thực sự không còn tính người, không còn coi tính mạng con người bằng súc vật nữa. Đêm mùa đông ấy, nếu như không có sự giải thoát thì A Phủ sẽ chết, chắc chắn là phải chết. Ban đầu mị dửng dưng vô cảm nhưng sau khi thấy giọt nước mắt A Phủ rơi mị thấy thương và đồng thời cũng đồng cảm và chợt nhớ đến hoàn cảnh của bản thân Mị nhớ mình, thương mình ngày trước cũng bị trói đứng trong cái nhà này, tóc quấn vào cột một ánh sáng trong tâm trí mị đã hiện lên ,mị đã quyết định cắt dây cứu A phủ đồng thời là tự cắt đứt sợi dây vô hình đã trói chặt cô vào quảng đời tủi nhục Sau hành động quả quyết, đầy táo bạo ấy Mị ý thức được nếu ở lại mị sẽ phải chết mị, Mị sợ nhà thống lý nên Mị không thể tiếp tục ở lại đây thêm nữa. Hai con người cùng cảnh ngộ đã lẳng lặng đỡ nhau lao chạy xuống dốc núi, bỏ thật xa cái địa ngục đã giam cầm, đày đọa họ suốt mấy năm trời. Từ trong cái chết, họ vùng dậy tìm lẽ sống, làm lại cuộc đời.
Cùng với Mị, trong tác phẩm, Tô Hoài đã xây dựng thành công số phận nhân vật A Phủ, họ đều là những người ở gạt nợ cho nhà thống lí Pá Tra. Từ nhỏ, A Phủ đã mồ côi cha mẹ, sống và lớn lên trong tình yêu thương, sự che chở, đùm bọc của dân làng. Khi lớn là chàng trai khỏe mạnh, siêng năng, chăm chỉ, tháo vát, làm đủ mọi công việc được các cô gái trong bản yêu mến là người luôn đấu tranh cho lẻ phải trong một lần đứng trước sự việc bất bình A Phủ đã đánh A Sử những người sai ở đây là con quan làm gì có lẽ phải nào cho người dân đen thấp cổ bé họng chỉ biết rằng A Phủ đang là một con chim xoã cánh trong bầu trời tự do bỗng chốc bị nhốt trong lồng, bị trở thành nô lệ một cách hết sức phi lý bị đày đọa lợi dụng sức khoẻ. Có thể thấy, dù là một chàng trai gan góc, mạnh mẽ, nhưng cuối cùng, A Phủ cũng như Mị, không thể thoát khỏi bàn tay tội ác của bọn địa chủ phong kiến, ở đây đại diện là nhà thống lí Pá Tra. A phủ còn không có giá trị bằng một con bò, chỉ vì làm mất một con bò của nhà thống lí mà A phủ bị đánh đập trói đứng trong thời tiết lạnh lẽo hành hạ về mặt thể xác.
Và rồi, trong chính lần bị trói đứng ấy, A Phủ đã gặp Mị và được Mị cắt dây cởi trói nén nỗi đau và sự căm phẫn rồi cả hai cùng nhau chạy trốn. Bên trong họ luôn sục sôi khát vọng sống và khao khát được tự do, được sống như những người bình thường, thoát khỏi sự thống khổ, đày đọa của nhà thống lí đã làm cho họ mất đi quyền con người. Thậm chí họ còn bị đối xử một cách rất thậm tệ, cho thấy sự áp bức, bóc lột của giai cấp thống trị đối với người dân nghèo khổ của thời phong kiến.
Qua tác phẩm vợ chồng A Phủ tác giả đã miêu tả cụ thể, cùng với sự cảm thông với những trớ trêu của số phận, người đọc cũng cảm nhận được khá rõ thái độ của nhà văn: tố cáo sự tàn bạo của bọn quan lại phong kiến miền núi, căm giận những thế lực chà đạp lên nhân phẩm con người. Tô Hoài còn phát hiện và trân trọng những phẩm chất cao đẹp như khát vọng tự do, hạnh phúc và sức sống tiềm tàng mãnh liệt của người dân miền núi.
Tô Hoài không chấp nhận để nhân vật của mình bị đẩy vào tình thế bế tắc và tuyệt vọng. Phần một khép lại với kết thúc tốt đẹp. Mị và A Phủ đã tự giải thoát.
Thành công cơ bản của truyện ngắn Vợ chồng A Phủ là nghệ thuật xây dựng nhân vật, đặc biệt là nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật. Cả hai nhân vật Mị và A Phủ đều thể hiện một cách sống động và chân thực những nét riêng, nét lạ trong tính cách của người Mông nói riêng và đồng bào miền núi nói chung. Trên hết là một lối sống mộc mạc, hồn nhiên, phóng khoáng, tự do. Những phẩm chất này khiến người Mông có một sinh lực sống dồi dào khiến họ đủ sức mạnh để vượt qua bất cứ sự áp bức đè nén nào. Mị bề ngoài lặng lẽ, âm thầm, nhẫn nhục nhưng bên trong sôi nổi một khát vọng sống, khát vọng tự do và hạnh phúc. A Phủ táo bạo, gan góc mà chất phác, tự tin. cả hai cùng là nạn nhân của bọn chúa đất, quan lại thống trị miền núi tàn bạo, độc ác. Trong con người họ tiềm ẩn sự phản kháng vô cùng mãnh liệt.
Nếu Mị là hình tượng tiêu biểu cho phụ nữ miền núi nước ta trong thời kì trước cách mạng đến những năm kháng chiến chống Pháp thì A Phủ mang nét đẹp tiêu biểu cho những thanh niên dân tộc miền núi Tây Bắc: thật thà, chất phát, khoẻ mạnh tuy bị đẩy vào số phận khổ đau nhưng không nguôi khát vọng tự do. Như vậy, qua vẻ đẹp về ngoại hình, tấm lòng hiếu thảo cùng sức sống tiềm tàng mãnh liệt, tất cả đã tạo nên một vẻ đẹp riêng của Mị Một cô gái có số phận khổ đau nhưng luôn mang trong mình vẻ đẹp về cả nội tâm lẫn bên ngoài.
Qua tác phẩm nhân vật mị hiện lên cho chúng ta thấy được khát vọng sống tiềm tàng trong con người bừng dậy, nó sẽ là ngọn lửa dữ dội không thể dập tắt. Nó sẽ biến thành thái độ phản kháng giai cấp thống trị. Những con người bị áp bức sẽ vùng lên đối đầu với bạo lực, cường quyền để tự giải phóng khỏi thân phận nô lệ.